Trần gian sao lắm mịt mờ
Thuyền ai lạc bến bơ vơ giữa giòng?
Đêm nay biết hướng nào trông,
Một trời đen tối mênh mông là buồn!
Cuộc đời cứ chuyển thay luôn
Làm sao trở lại cỗi nguồn, xa xăm...?
Nơi đây có ánh trăng rằm
Nghìn năm tỏa chiếu, âm thầm sáng tươi.
Lang thang mấy độ nay rồi,
Trên đường nhân thế không rời phút giây.
Đau thương dâng ngập thuyền đầy,
Thăng trầm biến chuyển tháng ngày trôi qua.
Đêm nay rạng ánh đèn pha,
Bể đời u tối xa xa sáng rồi.
Thuyền xưa rẽ hướng về thôi,
Quê hương bến cũ không dời đổi thay.