Biết đến bao giờ thôi khát khao
Bốn phương ranh giới, đến phương nào?
Đường đời mờ mịt dài vô tận
Đêm xuống sao lòng thấy xuyến xao?
Tâm tự muôn đời như đại dương
Nhân sinh vì mộng giữa đêm trường
Say tình nhân, ngã nên xa cách
Tham vọng dâng đầy lấp mến thương
Khát vọng lâu rồi một sớm mai
Không gian bừng dậy ngát hương hoài:
Hương tình nhân loại, hương nhân ái
Bao phủ lên người chẳng bỏ ai
Thế giới từ đây lắm mộng xinh
Trần gian sưởi ấm nắng thanh bình
Từ bi, dòng suối trong nhân loại
Bóng Phật hiện về giữa chúng sanh
Cứ ước ao hoài nối tiếp nhau
Nhân sinh đừng vướng bệnh muôn màu
Chân tâm rộng mở: tình duy nhất
Hoan lạc, lòng đời vắng khổ đau
Nhân, ngã từ đây xóa sạch rồi
Ba ngàn thế giới cũng trò chơi
Thuyền xưa chở nặng trăng rằm ấy
Gió kể mây nghe những chuyện đời...
Vũ trụ này đây ai chẳng mong
Khi lời Phật dạy sáng qua lòng
Đêm đêm mộng đẹp về an ủi
Nhân thế dần quên cảnh hãi hùng
Cầu nguyện, người ơi cho vọng lên
Cho lòng khao khát đến muôn miền
Cho người ấp ủ tình nhân loại
Cuộc sống vui tươi lắng não phiền.